Bãi biển tỏa sáng này có thể tìm thấy tìm thấy ngay tại quê
hương mình. Tôi biết thế vì tôi đã có lần bước đi trên đó trong một đêm vượt
biên từ Hà Tiên. Lần đó tôi và trên 30 người khác đã đi theo một nhóm tổ chức
gồm cả người Việt lẫn người Miên để băng ngang bãi biển từ Hà Tiên nối sang Cam
Bốt để đi. Đoạn đường đi qua bãi biển đó không dài lắm, và nó không sáng rực
mầu xanh lơ như trong tấm hình này. Tôi nhớ nó màu
sáng trắng và mỗi bước chân tôi đạp trên bờ biển đều để lại dấu chân sáng lóng
lánh của mình. Đi xa, quay đấu lại nhìn vẫn còn thấy dấu. Cái đẹp như mầu nhiệm
đó khiến tôi không thể nào quên. Lúc đó tôi còn nhớ một tâm trạng buồn tiếc là
lạ rằng sao cho đến khi phải bỏ trốn đi mình mới có cơ hội thấy quê hương đẹp
như thế. Đã có nhiều người viết về chuyện vượt biên của họ. Tôi chưa có cơ hội
đọc hết nhưng chắc người ta chỉ nhắc đến những kinh hoàng, lo sợ, và mất mát
nhiều hơn là những cái đẹp của quê hương chợt tìm ra trên những dấu chân xa mù
trong tăm tối. Cái đẹp đó cùng với lòng xót xa khi bỏ nước có thể làm nên những
khúc ca ai oán như Châu Đình An khi viết bài "Đêm Chôn Dầu Vượt
Biển". Tôi không có cái tài như anh An và cũng chưa có nhiều thời gian để
viết về kỷ niệm. Nhưng tấm hình trong bài này đã đủ để nhắc lại một chuyến đi
gian khó...và chợt chạnh lòng nghĩ tới những người Việt đã bỏ mình trên biển
cả. Họ đã chết nhiều lắm bạn ơi!
Brian Vu